Cập nhật ngày 24/02/2023 bởi mychi
Bài viết call me by your name and i’ll call you by mine. thuộc chủ đề về HỎi Đáp thời gian này đang được rất nhiều bạn quan tâm đúng không nào !! Hôm
nay, Hãy cùng Viết Văn tìm hiểu call me by your name and i’ll call you by mine. trong bài viết hôm nay nhé ! Các bạn đang xem nội dung về : “call me by your name and i’ll call you by mine.”
Bài viết call me by your name and i’ll call you by mine. thuộc chủ đề về HỎi Đáp thời gian này đang được rất nhiều bạn quan tâm đúng không nào !! Hôm
nay, Hãy cùng Viết Văn tìm hiểu call me by your name and i’ll call you by mine. trong bài viết hôm nay nhé ! Các bạn đang xem nội dung về : “call me by your name and i’ll call you by mine.”
Đánh giá về call me by your name and i’ll call you by mine.
Xem nhanh
Đây không phải review phim hay tóm tắt phim!
#phephim #callmebyyourname
Đã bao lâu rồi tôi không đọc trọn vẹn một cuốn sách, xem đến tận giây cuối cùng của một bộ phim và thật tâm cảm được toàn bộ giai điệu của một bài hát? Đã bao lâu rồi tôi không đọc trọn vẹn một cuốn sách, xem đến tận giây cuối cùng của một bộ phim và thật tâm cảm được toàn bộ giai điệu của một bài hát?
Quá lâu rồi.
Ngỡ như là trăm năm.
Tôi chẳng biết liệu mình có còn đọc được gì nữa không hay buông lơi chính thứ cảm xúc chán chường này, cứ mặc nhiên để nó trôi qua vô nghĩa hết ngày này đến ngày khác. Tôi vẫn còn đang ngẫm nghĩ, phân vân, bất lực trước cảm xúc của mình thì “Call me by your name” dịu dàng đến bên đời tôi, dịu dàng như cái cách mà Elio đã chơi bản nhạc Bach cho Oliver nghe vào một buổi trưa mùa hạ tại nơi xa xôi nào đó của miền Bắc nước Ý. Tôi chẳng biết liệu mình có còn đọc được gì nữa không hay buông lơi chính thứ cảm xúc chán chường này, cứ mặc nhiên để nó trôi qua vô nghĩa hết ngày này đến ngày khác. Tôi vẫn còn đang ngẫm nghĩ, phân vân, bất lực trước cảm xúc của mình thì “Call me by your name” dịu dàng đến bên đời tôi, dịu dàng như cái cách mà Elio đã chơi bản nhạc Bach cho Oliver nghe vào một buổi trưa mùa hạ tại nơi xa xôi nào đó của miền Bắc nước Ý.
Vào một ngày hè giữa cái nắng mưa thất thường của Sài Gòn, tôi đọc “Call me by your name” mà trong lòng đầy ngổn ngang hoài niệm về một mùa hè nước Ý tôi chưa bao giờ được đặt chân tới. Vào một ngày hè giữa cái nắng mưa thất thường của Sài Gòn, tôi đọc “Call me by your name” mà trong lòng đầy ngổn ngang hoài niệm về một mùa hè nước Ý tôi chưa bao giờ được đặt chân tới.
Mùa hè nơi đó có gì mà chứa chan hoài niệm nhiều đến vậy?
Một ngôi nhà. Bao lơn. Khu vườn. Sân quần vợt. Chiếc bàn nơi vô số những trang sách biên soạn nhạc được kẹp dưới ly nước chanh đang uống dở. Bể bơi. Chiếc áo Dợn-sóng. Những cái quần ngắn màu đỏ, vàng, xanh lá, xanh dương. Thiên đàng-của-anh. Sự khao khát-lo sợ-bối rối của tôi. Gò vẽ-Monet-của-chúng mình… Ánh nắng của mùa hè Địa Trung Hải trên làn da anh, sợi dây chuyền ngôi sao Do Thái lung lay trên cổ anh giây phút ấy là thứ mà tôi muốn dành trọn cả cuộc đời để mà tôn thờ và nhớ nhung. Một ngôi nhà. Bao lơn. Khu vườn. Sân quần vợt. Chiếc bàn nơi vô số những trang sách biên soạn nhạc được kẹp dưới ly nước chanh đang uống dở. Bể bơi. Chiếc áo Dợn-sóng. Những cái quần ngắn màu đỏ, vàng, xanh lá, xanh dương. Thiên đàng-của-anh. Sự khao khát-lo sợ-bối rối của tôi. Gò vẽ-Monet-của-chúng mình… Ánh nắng của mùa hè Địa Trung Hải trên làn da anh, sợi dây chuyền ngôi sao Do Thái lung lay trên cổ anh giây phút ấy là thứ mà tôi muốn dành trọn cả cuộc đời để mà tôn thờ và nhớ nhung.
Oliver.
Elio yêu anh đến nhường nào. Say mê anh đến nhường nào. Anh có biết hay chăng?
“Call me by your name” đã đến bên tôi như một ngoại lệ mà nó nên thế, nó chạm nhẹ vào từng tế bào của tôi, mơn man cảm xúc nơi trái tim tưởng chừng đã khô cằn, nó tưới mát cho chúng, làm cho chúng như được sống lại những ngày hè mà tôi vẫn hằng ước ao. “Call me by your name” đã đến bên tôi như một ngoại lệ mà nó nên thế, nó chạm nhẹ vào từng tế bào của tôi, mơn man cảm xúc nơi trái tim tưởng chừng đã khô cằn, nó tưới mát cho chúng, làm cho chúng như được sống lại những ngày hè mà tôi vẫn hằng ước ao.
Để rồi tôi mơ. Mơ về một giấc mơ với cái nắng vàng ươm của Địa Trung Hải, hai chiếc xe đạp rong ruổi đây đó cùng nhau khắp ở B. Nơi hai căn phòng kế cận và cái bao lơn mà mỗi lần liếc mắt nhìn đều có thể khiến trái tim sung sướng đến vỡ vụn. Nhiều năm sau, rất nhiều năm sau. Hình ảnh hai thanh niên của mùa hè năm ấy liệu có mất đi không? Sẽ không. Bởi vì họ đã từng tồn tại sống động với một tình yêu vang vọng như thế. Chẳng dễ dàng gì để mà mất đi. Và chính vì không thể mất đi, quá khứ đó mãi mãi bị kẹt ở phía bên kia thời gian, chỉ có thể đời đời quay lại để chìm đắm, ngưỡng vọng, chứ chẳng thể làm gì khác hơn. Để rồi tôi mơ. Mơ về một giấc mơ với cái nắng vàng ươm của Địa Trung Hải, hai chiếc xe đạp rong ruổi đây đó cùng nhau khắp ở B. Nơi hai căn phòng kế cận và cái bao lơn mà mỗi lần liếc mắt nhìn đều có thể khiến trái tim sung sướng đến vỡ vụn. Nhiều năm sau, rất nhiều năm sau. Hình ảnh hai thanh niên của mùa hè năm ấy liệu có mất đi không? Sẽ không. Bởi vì họ đã từng tồn tại sống động với một tình yêu vang vọng như thế. Chẳng dễ dàng gì để mà mất đi. Và chính vì không thể mất đi, quá khứ đó mãi mãi bị kẹt ở phía bên kia thời gian, chỉ có thể đời đời quay lại để chìm đắm, ngưỡng vọng, chứ chẳng thể làm gì khác hơn.
“Và như những người già ngồi quanh quảng trường nhỏ đối diện tượng dài Piave, ta sẽ nói về hai thanh niên đã hạnh phúc xiết bao trong vài tuần ngắn ngủi, để suốt phần đời còn lại cứ nhúng mẩu bông hút vào cái bát hạnh phúc ấy mà uống, cứ sợ rồi sẽ cạn, chỉ dám uống mỗi lần từng ngụm nhỏ vào những dịp lễ kỷ niệm tinh thần.” “Và như những người già ngồi quanh quảng trường nhỏ đối diện tượng dài Piave, ta sẽ nói về hai thanh niên đã hạnh phúc xiết bao trong vài tuần ngắn ngủi, để suốt phần đời còn lại cứ nhúng mẩu bông hút vào cái bát hạnh phúc ấy mà uống, cứ sợ rồi sẽ cạn, chỉ dám uống mỗi lần từng ngụm nhỏ vào những dịp lễ kỷ niệm tinh thần.”
“Và rồi đêm ấy khi ta già đi, chúng ta sẽ vẫn nói về hai chàng thanh niên như thể họ là hai kẻ xa lạ ta gặp trên tàu, những kẻ mà ta ngưỡng mộ, muốn giúp đỡ. Và ta sẽ muốn gọi đó là nỗi đố kỵ, bởi vì lòng ta sẽ rất đau khi gọi đó là sự nuối tiếc.” “Và rồi đêm ấy khi ta già đi, chúng ta sẽ vẫn nói về hai chàng thanh niên như thể họ là hai kẻ xa lạ ta gặp trên tàu, những kẻ mà ta ngưỡng mộ, muốn giúp đỡ. Và ta sẽ muốn gọi đó là nỗi đố kỵ, bởi vì lòng ta sẽ rất đau khi gọi đó là sự nuối tiếc.”
Chỗ bờ biển lởm chởm đá, dưới ánh trăng, Oliver và Elio đã có một đoạn đối thoại buồn bã. Đoạn đối thoại đó khiến tôi khóc, và khi nhận ra mình đang khóc, tôi chẳng hiểu nổi tại sao một đoạn đối thoại nhẹ nhàng như vậy lại có thể làm người ta đau đớn đến thế. Giờ ly biệt đã điểm, anh có còn muốn cho em một cái hôn? Chỗ bờ biển lởm chởm đá, dưới ánh trăng, Oliver và Elio đã có một đoạn đối thoại buồn bã. Đoạn đối thoại đó khiến tôi khóc, và khi nhận ra mình đang khóc, tôi chẳng hiểu nổi tại sao một đoạn đối thoại nhẹ nhàng như vậy lại có thể làm người ta đau đớn đến thế. Giờ ly biệt đã điểm, anh có còn muốn cho em một cái hôn?
Trong giây phút hai chữ “biệt ly” giờ đây chỉ còn là những ngày đếm ngược ít ỏi, tôi nhận ra lòng Elio đang vẫy vùng trong đớn đau. Thiếu niên mười bảy tuổi này cũng sợ hãi chia ly, cậu không muốn anh về Mỹ, và nếu có thể cậu thực sự muốn quên quách đi số ngày ít ỏi còn lại. Giá mà có thể quay lại giây phút chiếc taxi đưa anh đến trước nhà cậu những ngày đầu tiên, để khoảng thời gian cậu được ở bên anh thêm dài, có lẽ cậu sẽ chẳng lãng phí phút giây nào để được cận kề bên anh. Trong giây phút hai chữ “biệt ly” giờ đây chỉ còn là những ngày đếm ngược ít ỏi, tôi nhận ra lòng Elio đang vẫy vùng trong đớn đau. Thiếu niên mười bảy tuổi này cũng sợ hãi chia ly, cậu không muốn anh về Mỹ, và nếu có thể cậu thực sự muốn quên quách đi số ngày ít ỏi còn lại. Giá mà có thể quay lại giây phút chiếc taxi đưa anh đến trước nhà cậu những ngày đầu tiên, để khoảng thời gian cậu được ở bên anh thêm dài, có lẽ cậu sẽ chẳng lãng phí phút giây nào để được cận kề bên anh.
“Có nghĩa là sau mười ngày nữa khi em từ đây trông ra xa, anh không còn bên cạnh. Em không biết lúc đó mình sẽ làm gì. Ít ra thì anh sẽ ở nơi nào khác, nơi không có kỷ niệm.” “Có nghĩa là sau mười ngày nữa khi em từ đây trông ra xa, anh không còn bên cạnh. Em không biết lúc đó mình sẽ làm gì. Ít ra thì anh sẽ ở nơi nào khác, nơi không có kỷ niệm.”
Nếu như anh đã đi, đã rời xa nơi này, vậy thì nơi này còn lại gì? Ngoài kỉ niệm giữa cậu và anh. Cậu sẽ sống như thế nào với những kỉ niệm đã cũ, đã mãi mãi mắc kẹt ở phía bên kia thời gian? Nếu như anh đã đi, đã rời xa nơi này, vậy thì nơi này còn lại gì? Ngoài kỉ niệm giữa cậu và anh. Cậu sẽ sống như thế nào với những kỉ niệm đã cũ, đã mãi mãi mắc kẹt ở phía bên kia thời gian?
Cậu trông đợi nỗi sầu để làm giảm bớt nỗi sầu, cậu tìm lấy đớn đau nhằm xoa dịu đớn đau, cậu tìm đến nỗi nhớ để muôn đời được giữ nỗi nhớ ở bên cạnh. Sống khổ thế, Elio nhỉ? Cậu trông đợi nỗi sầu để làm giảm bớt nỗi sầu, cậu tìm lấy đớn đau nhằm xoa dịu đớn đau, cậu tìm đến nỗi nhớ để muôn đời được giữ nỗi nhớ ở bên cạnh. Sống khổ thế, Elio nhỉ?
Tôi thích khoảng thời gian khi hai người ở Rome. Rome như một thế giới khác chỉ có hai người họ. Rome của lúc đó dường như mang trên mình một tên gọi khác, một dáng hình khác. Rome chẳng còn là Rome như nó đã từng. Rome giờ đây là một thế giới nào đó vừa thân thuộc vừa xa lạ, vừa đẹp đẽ cũng lại đầy khổ đau, một thế giới duy nhất thuộc về Oliver và Elio, một thế giới lưu giữ những phút giây vĩnh hằng sau cuối của họ. Tôi thích khoảng thời gian khi hai người ở Rome. Rome như một thế giới khác chỉ có hai người họ. Rome của lúc đó dường như mang trên mình một tên gọi khác, một dáng hình khác. Rome chẳng còn là Rome như nó đã từng. Rome giờ đây là một thế giới nào đó vừa thân thuộc vừa xa lạ, vừa đẹp đẽ cũng lại đầy khổ đau, một thế giới duy nhất thuộc về Oliver và Elio, một thế giới lưu giữ những phút giây vĩnh hằng sau cuối của họ.
“Ngày mai mình đi San Clemente đi.” “Ngày mai mình đi San Clemente đi.”
“Ngày mai là hôm nay.” “Ngày mai là hôm nay.”
Ngày mai là hôm nay. Ngày mai đã là hôm nay mất rồi. Thời gian chẳng còn lại bao. Ngày mai là hôm nay. Ngày mai đã là hôm nay mất rồi. Thời gian chẳng còn lại bao.
“Có khi anh cũng không bao giờ được gặp lại anh ấy nữa.”
Elio đã nói như vậy với Vimini. Một câu nói chứa chan sự bất lực, sự không đành lòng và nỗi tiếc nuối xót xa vô hạn. Còn có thể gặp lại anh chứ? Và nếu như có thể, sự có thể này sẽ mang lại điều gì đây? Elio đã nói như vậy với Vimini. Một câu nói chứa chan sự bất lực, sự không đành lòng và nỗi tiếc nuối xót xa vô hạn. Còn có thể gặp lại anh chứ? Và nếu như có thể, sự có thể này sẽ mang lại điều gì đây?
Chi tiết Elio lấy tay chặn cổ họng lại để ngăn mình không khóc trong phim cũng là một chi tiết làm tôi buồn. Oliver anh có thấy không? Elio của anh mạnh mẽ biết bao, Elio của anh đã trưởng thành, không muốn anh phải bận tâm hay u hoài vì sự buồn bã của cậu ấy nữa. Anh có thể bình thản mà ra đi. Dẫu là khi anh quay mặt đi, tòa thành mạnh mẽ kiên cố mà cậu ấy vất vả xây nên có bỗng chốc sụp đổ chẳng còn lại gì đi chăng nữa. Đừng ngoái nhìn lại. Đừng nhìn thấy cậu ấy khóc. Đó là điều duy nhất và sau cuối cậu ấy có thể để lại cho mối tình này, cho anh. Chi tiết Elio lấy tay chặn cổ họng lại để ngăn mình không khóc trong phim cũng là một chi tiết làm tôi buồn. Oliver anh có thấy không? Elio của anh mạnh mẽ biết bao, Elio của anh đã trưởng thành, không muốn anh phải bận tâm hay u hoài vì sự buồn bã của cậu ấy nữa. Anh có thể bình thản mà ra đi. Dẫu là khi anh quay mặt đi, tòa thành mạnh mẽ kiên cố mà cậu ấy vất vả xây nên có bỗng chốc sụp đổ chẳng còn lại gì đi chăng nữa. Đừng ngoái nhìn lại. Đừng nhìn thấy cậu ấy khóc. Đó là điều duy nhất và sau cuối cậu ấy có thể để lại cho mối tình này, cho anh.
Và rồi giờ đây, kể từ cái giây phút mà anh đã bước vào cuộc đời cậu, kể từ cái giây phút tên cậu được gọi bằng tên anh. Kể từ giây phút đó, tên cậu từ đó về sau dẫu là được ai đó cất tiếng gọi đều sẽ chỉ nhắc cậu nhớ về một người. Và rồi giờ đây, kể từ cái giây phút mà anh đã bước vào cuộc đời cậu, kể từ cái giây phút tên cậu được gọi bằng tên anh. Kể từ giây phút đó, tên cậu từ đó về sau dẫu là được ai đó cất tiếng gọi đều sẽ chỉ nhắc cậu nhớ về một người.
Oliver, anh thật tài tình. Đó là cách mà anh không để cậu ấy quên anh sao?
Elio. Elio. Elio. Elio. Elio. Elio.
Em đang gọi anh bằng tên em đấy, anh có nghe thấy chăng?
Thật kì lạ, khi xem phim tôi không khóc, nhưng đọc truyện thì lại thấy sầu khổ đau đớn và nước mắt thì cứ không ngừng rơi ở những trang cuối truyện. Vốn dĩ kết thúc trong truyện đâu thể gọi là buồn? Nếu buồn thì đoạn bốn phút không thoại cuối phim của Chalamet còn buồn bã hơn thế rất nhiều. Nhưng tại sao khi xem đoạn đó tôi chỉ thấy rưng rưng chứ không thể khóc một cách đau đớn, bất lực như ở cuối truyện? Thật kì lạ, khi xem phim tôi không khóc, nhưng đọc truyện thì lại thấy sầu khổ đau đớn và nước mắt thì cứ không ngừng rơi ở những trang cuối truyện. Vốn dĩ kết thúc trong truyện đâu thể gọi là buồn? Nếu buồn thì đoạn bốn phút không thoại cuối phim của Chalamet còn buồn bã hơn thế rất nhiều. Nhưng tại sao khi xem đoạn đó tôi chỉ thấy rưng rưng chứ không thể khóc một cách đau đớn, bất lực như ở cuối truyện?
Trong phim mọi thứ diễn ra thật dịu dàng, một “dịu dàng” đẹp đẽ mà tôi luôn muốn trân trọng ở từng cảnh phim mình được xem. Đến cả nỗi đau khổ, buồn bã ở những giây phút cuối cùng dù mang nghĩa bi kịch nhưng đối với tôi nó cũng dịu dàng xiết bao. Trong cái sầu khổ, bất lực đó tôi thấy ánh lên một mối tình thanh xuân đầy rực rỡ tươi đẹp nhưng lại không có kết quả. Cũng như bao mối tình đầu trên thế gian. Dở dang. Nuối tiếc. Tôi đồng cảm nên tôi không buồn nhiều, bởi vì đó là nỗi đau ai sống ở đời cũng phải trải qua khi ít khi nhiều. Khi mãnh liệt, khi dịu êm. Trong phim mọi thứ diễn ra thật dịu dàng, một “dịu dàng” đẹp đẽ mà tôi luôn muốn trân trọng ở từng cảnh phim mình được xem. Đến cả nỗi đau khổ, buồn bã ở những giây phút cuối cùng dù mang nghĩa bi kịch nhưng đối với tôi nó cũng dịu dàng xiết bao. Trong cái sầu khổ, bất lực đó tôi thấy ánh lên một mối tình thanh xuân đầy rực rỡ tươi đẹp nhưng lại không có kết quả. Cũng như bao mối tình đầu trên thế gian. Dở dang. Nuối tiếc. Tôi đồng cảm nên tôi không buồn nhiều, bởi vì đó là nỗi đau ai sống ở đời cũng phải trải qua khi ít khi nhiều. Khi mãnh liệt, khi dịu êm.
Nhưng còn ở truyện, câu chuyện được tiếp diễn đến tận hai mươi năm sau. Hai mươi năm, hai thập kỉ. Đâu phải ai trên thế gian này cũng có đủ nhung nhớ để nhớ mãi không quên một người đến tận hai mươi năm? Nhưng còn ở truyện, câu chuyện được tiếp diễn đến tận hai mươi năm sau. Hai mươi năm, hai thập kỉ. Đâu phải ai trên thế gian này cũng có đủ nhung nhớ để nhớ mãi không quên một người đến tận hai mươi năm?
Hai thập kỉ đã trôi qua rồi, sao em vẫn không ngừng yêu anh? Sao em vẫn không thôi khao khát anh như mùa hạ năm nào? Sao chúng mình chẳng thể nói một câu tạm biệt rồi mãi mãi lãng quên nhau? Hai thập kỉ đã trôi qua rồi, sao em vẫn không ngừng yêu anh? Sao em vẫn không thôi khao khát anh như mùa hạ năm nào? Sao chúng mình chẳng thể nói một câu tạm biệt rồi mãi mãi lãng quên nhau?
Cái tình trong truyện làm tôi thấy ngưỡng mộ, lại bất lực vô cùng. Chúng ta có thể yêu một người, nhớ một người bao lâu?
Eilo và Oliver đã chỉ vì một cuộc gặp gỡ vào mùa hè nơi đất Ý, mà suốt cuộc đời luôn phải mãi mãi nhớ về nhau. Sáu tuần có dài không? Sáu tuần không dài. Nhưng đủ để một đời nhớ mãi không quên. Dẫu là Oliver đã có vợ, có con. Dẫu là cậu đã ba mươi bảy, anh đã bốn mươi tư. Dẫu là con trai cả của anh đã sắp lớn bằng tuổi như cậu của năm nào đi chăng nữa. Thì sao? Thì có sao đâu? Eilo và Oliver đã chỉ vì một cuộc gặp gỡ vào mùa hè nơi đất Ý, mà suốt cuộc đời luôn phải mãi mãi nhớ về nhau. Sáu tuần có dài không? Sáu tuần không dài. Nhưng đủ để một đời nhớ mãi không quên. Dẫu là Oliver đã có vợ, có con. Dẫu là cậu đã ba mươi bảy, anh đã bốn mươi tư. Dẫu là con trai cả của anh đã sắp lớn bằng tuổi như cậu của năm nào đi chăng nữa. Thì sao? Thì có sao đâu?
Thỉnh thoảng anh vẫn có thể quay về nơi mùa hè nước Ý năm đó, kể lể những câu chuyện vụn vặt đã qua cho cậu nghe. Cậu sẽ cười. Nói là thật vui vì anh vẫn còn nhớ. Anh đều nhớ. Thế nên sao cậu phải buồn? Thỉnh thoảng anh vẫn có thể quay về nơi mùa hè nước Ý năm đó, kể lể những câu chuyện vụn vặt đã qua cho cậu nghe. Cậu sẽ cười. Nói là thật vui vì anh vẫn còn nhớ. Anh đều nhớ. Thế nên sao cậu phải buồn?
Chúng ta không ở bên nhau trọn vẹn theo cách này, thì sẽ ở bên nhau trọn vẹn theo một nghĩa khác, một nghĩa chỉ mỗi chúng ta hiểu, kì lạ chỉ mỗi chúng ta hay. Cũng giống như khi anh gọi em bằng tên anh và em gọi anh bằng tên em vậy. Thật diệu kì xiết bao. Chúng ta không ở bên nhau trọn vẹn theo cách này, thì sẽ ở bên nhau trọn vẹn theo một nghĩa khác, một nghĩa chỉ mỗi chúng ta hiểu, kì lạ chỉ mỗi chúng ta hay. Cũng giống như khi anh gọi em bằng tên anh và em gọi anh bằng tên em vậy. Thật diệu kì xiết bao.
Những dòng cuối truyện làm tôi xuất hiện một suy nghĩ và mang một cảm xúc rất đỗi buồn thương. Tôi bỗng nhận ra con người cứ càng sống là sẽ càng buồn. Thời gian cứ trôi, trôi đến một thời không khác, chẳng còn gì của phút giây này được giữ lại, ngoại trừ trái tim vẫn sục sôi cháy bỏng thứ nhiệt huyết đang hét vang trong lồng ngực. Những dòng cuối truyện làm tôi xuất hiện một suy nghĩ và mang một cảm xúc rất đỗi buồn thương. Tôi bỗng nhận ra con người cứ càng sống là sẽ càng buồn. Thời gian cứ trôi, trôi đến một thời không khác, chẳng còn gì của phút giây này được giữ lại, ngoại trừ trái tim vẫn sục sôi cháy bỏng thứ nhiệt huyết đang hét vang trong lồng ngực.
Như hai nhân vật trong truyện, thời gian hai mươi năm trôi qua, đẩy họ đến một thời không khác. Thời không đó anh đã bốn mươi tư tuổi, có vợ con đuề huề, cuộc sống ấm no. Anh có nhớ đến mình của năm hai mươi tư tuổi đó chăng? Như hai nhân vật trong truyện, thời gian hai mươi năm trôi qua, đẩy họ đến một thời không khác. Thời không đó anh đã bốn mươi tư tuổi, có vợ con đuề huề, cuộc sống ấm no. Anh có nhớ đến mình của năm hai mươi tư tuổi đó chăng?
Thời không đó cậu đã ba mươi bảy tuổi, vẫn một mình, nhưng cha thì đã mất, già Anchise cũng chẳng còn. Mẹ càng ngày càng già yếu, vợ chồng dì Malfada cũng chẳng khá hơn là bao. Thời không đó sao mà mang thật nhiều mất mát, nhưng mất mát vốn dĩ đã là quy luật của sống còn, chẳng phải sao? Thời không đó cậu đã ba mươi bảy tuổi, vẫn một mình, nhưng cha thì đã mất, già Anchise cũng chẳng còn. Mẹ càng ngày càng già yếu, vợ chồng dì Malfada cũng chẳng khá hơn là bao. Thời không đó sao mà mang thật nhiều mất mát, nhưng mất mát vốn dĩ đã là quy luật của sống còn, chẳng phải sao?
Thời không đó đã mãi mãi xa rời dĩ vãng của những ngày hè năm ấy mất rồi. Oliver không còn là chàng nghiên cứu sinh hai mươi tư tuổi, Elio cũng chẳng còn là chàng thiếu niêu mười bảy tuổi. Tất cả đã qua. Nhưng tình cảm mà Elio và Oliver dành cho nhau dường như vẫn đong đầy và vẹn nguyên như ngày nào, phải chăng chỉ là thứ tình cảm ấy đã được giữ sâu trong lòng nhiều hơn một chút, đặt tại một góc khuất mà đến cả trái tim cũng chẳng thể nào nhìn thấy được. Thời không đó đã mãi mãi xa rời dĩ vãng của những ngày hè năm ấy mất rồi. Oliver không còn là chàng nghiên cứu sinh hai mươi tư tuổi, Elio cũng chẳng còn là chàng thiếu niêu mười bảy tuổi. Tất cả đã qua. Nhưng tình cảm mà Elio và Oliver dành cho nhau dường như vẫn đong đầy và vẹn nguyên như ngày nào, phải chăng chỉ là thứ tình cảm ấy đã được giữ sâu trong lòng nhiều hơn một chút, đặt tại một góc khuất mà đến cả trái tim cũng chẳng thể nào nhìn thấy được.
Mùa hè năm Elio ba mươi bảy tuổi gặp lại Oliver bốn mươi tư tuổi, mùa hè đó chẳng còn tươi xanh.
Mùa hè đó mang đến một nỗi buồn nhẹ tênh và nỗi đau chẳng thể nào thôi âm ỉ. Một nỗi đau buồn mặc nhiên phải có trong cuộc đời, dẫu là ta sống được bao lâu, chuyện phải đau buồn như thế là không tránh khỏi. Mùa hè đó mang đến một nỗi buồn nhẹ tênh và nỗi đau chẳng thể nào thôi âm ỉ. Một nỗi đau buồn mặc nhiên phải có trong cuộc đời, dẫu là ta sống được bao lâu, chuyện phải đau buồn như thế là không tránh khỏi.
Sau hai mươi năm, nơi đây vương vấn chút gì đó của nỗi sầu khổ, buồn thương và chẳng còn đủ đầy hay vẹn tròn. Nơi đây không còn cha của Elio, không còn lão già kì lạ Anchise. Nơi đây mang chút gì đó của sự mất mát mà tôi chẳng thể nào cất nên lời. Cảnh còn mà người mất. Cảnh còn, liệu tình có vơi? Sau hai mươi năm, nơi đây vương vấn chút gì đó của nỗi sầu khổ, buồn thương và chẳng còn đủ đầy hay vẹn tròn. Nơi đây không còn cha của Elio, không còn lão già kì lạ Anchise. Nơi đây mang chút gì đó của sự mất mát mà tôi chẳng thể nào cất nên lời. Cảnh còn mà người mất. Cảnh còn, liệu tình có vơi?
“Hai mươi năm thấm thoắt như mới hôm qua, và hôm qua chỉ là sớm hơn buổi sáng nay, và buổi sáng dường như cách xa diệu vợi.” “Hai mươi năm thấm thoắt như mới hôm qua, và hôm qua chỉ là sớm hơn buổi sáng nay, và buổi sáng dường như cách xa diệu vợi.”
Tôi xem phim trước và bởi vì quá yêu thích phim nên tôi đã tìm đến truyện. Nhưng không ngờ truyện lại còn mang lại cho tôi nhiều cảm xúc đặc biệt hơn cả những gì tôi mong đợi. Có lẽ, cái mà tôi yêu thích không phải phim cũng chẳng phải truyện, mà là “Call me by your name”. Một “Call me by your name” sống động giữa đời, sống động trong mắt tôi, trong kí ức tôi và cả trong những giấc mơ chưa hề vơi đi của tôi nữa. Tôi xem phim trước và bởi vì quá yêu thích phim nên tôi đã tìm đến truyện. Nhưng không ngờ truyện lại còn mang lại cho tôi nhiều cảm xúc đặc biệt hơn cả những gì tôi mong đợi. Có lẽ, cái mà tôi yêu thích không phải phim cũng chẳng phải truyện, mà là “Call me by your name”. Một “Call me by your name” sống động giữa đời, sống động trong mắt tôi, trong kí ức tôi và cả trong những giấc mơ chưa hề vơi đi của tôi nữa.
Tôi thực sự đã mong mỏi có một Oliver và Elio như thế trên đời. Một mùa hè nước Ý đầy dịu dàng đầy chân thật đến thế, nào đâu đáng chỉ tồn tại trong một cuốn sách hay một thước phim? Hay đơn giản chỉ là tồn tại trong tâm thức một kẻ vừa được cùng trải qua cuộc đời và hai mươi năm của họ, đã vô tình quá yêu thích và không nỡ rời xa như tôi? Tôi thực sự đã mong mỏi có một Oliver và Elio như thế trên đời. Một mùa hè nước Ý đầy dịu dàng đầy chân thật đến thế, nào đâu đáng chỉ tồn tại trong một cuốn sách hay một thước phim? Hay đơn giản chỉ là tồn tại trong tâm thức một kẻ vừa được cùng trải qua cuộc đời và hai mươi năm của họ, đã vô tình quá yêu thích và không nỡ rời xa như tôi?
Tôi muốn được mãi lưu giữ và nhớ về “Call me by your name” như ngày hôm nay. Thật khéo, lại là trong một ngày hè yên bình thế này. Nếu có thể, tôi không muốn quên dẫu là giây phút ngắn ngủi nào khi họ ở bên nhau. Nếu có thể, xin cho tôi được nhớ về họ, nhớ về một mùa hè ngập tràn nắng nơi miền Bắc nước Ý, để nuôi dưỡng trong tôi một hy vọng về ngày sau ở nơi nào đó trên thế gian có thể gặp được họ – những con người, những cảnh vật tôi đã quá đỗi yêu thích và không nỡ rời xa. Tôi muốn được mãi lưu giữ và nhớ về “Call me by your name” như ngày hôm nay. Thật khéo, lại là trong một ngày hè yên bình thế này. Nếu có thể, tôi không muốn quên dẫu là giây phút ngắn ngủi nào khi họ ở bên nhau. Nếu có thể, xin cho tôi được nhớ về họ, nhớ về một mùa hè ngập tràn nắng nơi miền Bắc nước Ý, để nuôi dưỡng trong tôi một hy vọng về ngày sau ở nơi nào đó trên thế gian có thể gặp được họ – những con người, những cảnh vật tôi đã quá đỗi yêu thích và không nỡ rời xa.
Oliver. Oliver. Oliver. Oliver. Oliver. Oliver.
Elio. Elio. Elio. Elio. Elio. Elio.
Đời này gặp nhau thật là không hoài phí.
/ Sài Gòn một ngày hè – 050618 /
Các câu hỏi về call me by your name nghĩa là gì
Nếu có bắt kỳ câu hỏi thắc mắt nào vê call me by your name nghĩa là gì hãy cho chúng mình biết nhé, mõi thắt mắt hay góp ý của các bạn sẽ giúp mình cải thiện hơn trong các bài sau nhé <3 Bài viết call me by your name nghĩa là gì ! được mình và team xem xét cũng như tổng hợp từ nhiều nguồn. Nếu thấy bài viết call me by your name nghĩa là gì Cực hay ! Hay thì hãy ủng hộ team Like hoặc share. Nếu thấy bài viết call me by your name nghĩa là gì rât hay ! chưa hay, hoặc cần bổ sung. Bạn góp ý giúp mình nhé!!
Các Hình Ảnh Về call me by your name nghĩa là gì
Các hình ảnh về call me by your name nghĩa là gì đang được chúng mình Cập nhập. Nếu các bạn mong muốn đóng góp, Hãy gửi mail về hộp thư [email protected] Nếu có bất kỳ đóng góp hay liên hệ. Hãy Mail ngay cho tụi mình nhé
Xem thêm báo cáo về call me by your name nghĩa là gì tại WikiPedia
Bạn hãy tìm nội dung về call me by your name nghĩa là gì từ web Wikipedia.◄ Tham Gia Cộng Đồng Tại???? Nguồn Tin tại: https://vietvan.vn/hoi-dap/
???? Xem Thêm Chủ Đề Liên Quan tại : https://vietvan.vn/hoi-dap/
Các bài viết liên quan đến